Class 98 NTP Hue [2k7 - 2k11]
Đăng nhập để cùng tham gia nào !!!
Class 98 NTP Hue [2k7 - 2k11]
Đăng nhập để cùng tham gia nào !!!
Class 98 NTP Hue [2k7 - 2k11]
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Class 98 NTP Hue [2k7 - 2k11]

Walk beside you!!!
 
Trang ChínhTrang Chính  Tác phẩm đầu tay của nhà văn: Con mèo đen kì quái - Chap 1 Empty  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Tác phẩm đầu tay của nhà văn: Con mèo đen kì quái - Chap 1

Go down 
Tác giảThông điệp
hai_nhavan
Trẻ sơ sinh
Trẻ sơ sinh



Tổng số bài gửi : 44
Points : 73
Reputation : 0
Join date : 29/05/2011

Tác phẩm đầu tay của nhà văn: Con mèo đen kì quái - Chap 1 Empty
Bài gửiTiêu đề: Tác phẩm đầu tay của nhà văn: Con mèo đen kì quái - Chap 1   Tác phẩm đầu tay của nhà văn: Con mèo đen kì quái - Chap 1 EmptyTue May 31, 2011 10:41 am

Thật tình, giờ này thi cử rồi, ai rãnh mà đọc nữa. Mình post thì chỉ tốn vài giây copy và dán thôi.
Nhưng nếu căng thẳng thì các bạn vẫn có thể đọc vài dòng, đảm bảo sẽ... căng thẳng hơn nữa (truyện thể loại kinh dị mà). Nhìn thì nhiều chữ vậy thôi, chứ mỗi chương chỉ cần 5' là đọc xong hết.
Rất mong đc ủng hộ và comment




1
------
Trong kì nghỉ hè lần này của tôi, gia đình tôi chuyển đến ở trong rừng sâu, một khu rừng kì bí, đáng sợ, cách biệt hoàn toàn với thành phố. Nguyên nhân cũng là do công việc của bố mẹ. Bố tôi là kiểm lâm còn mẹ thì nghiên cứu về rừng và tập tính của một số động vật rừng.
Tôi là Trung, một anh chàng nhút nhát và ghét nhất nơi này. Mặc dù đã có điện nhân tạo, sách, đồ chơi và nhiều thứ tiện nghi khác nhưng nơi đây không có người, không bạn bè, không có sóng nên cũng chẳng có cả ti vi, điện thoại, máy tính… Và đáng ghét hơn nữa là một con mèo trong khu rừng này đem lại mọi tai hoạ đến cho tôi! Điều đó cũng bắt đầu từ khi mẹ tôi đem con mèo về và em trai tôi, Thành cứ khăng khăng đòi giữ lại nuôi…
Mọi chuyện bắt đầu từ một ngày mưa to. Ngoài trời mưa giữ dội, gió gào thét với mưa. Chớp rạch trên trời chỉ chực đánh xuống khu rừng này. Cây cối ngả nghiêng, chống chọi với từng cơn gió mạnh. Trong cơn mưa ào ào như trút nước ấy, một bóng đen xuất hiện, tiến thẳng vào mái nhà ấm áp của chúng tôi…
“A, mẹ về rồi! Sao bữa nào mẹ cũng về muộn vậy mẹ?”
“Mẹ lấy khăn mà lau khô người nè. Trời mưa thế này làm khổ mẹ ghê!”
Hai anh em chúng tôi ra đón mẹ. Vì công việc mà mẹ bận rộn từ sáng đến tối. Thực ra là do mẹ tôi quá đam mê công việc, mẹ thích khám phá tất cả những điều kì bí của rừng xanh và mùa hè này là cơ hội của mẹ.
“Có ai ép buộc gì đâu mà em cứ làm việc nhiều như vậy, không thấy mệt sao!”-Bố tôi vừa nói vừa đi ra đỡ mẹ.
Cả nhà tôi, kể cả bố, ai cũng thương mẹ, hay đúng hơn là cả nhà yêu thương nhau, trừ tôi và thằng em. Hai anh em tôi luôn luôn xích mích hoặc cãi cọ với nhau, chỉ có bố và mẹ giải quyết được những mối bất hoà ấy.
“Mẹ có đem về một điều bất ngờ đây! Một con mèo, mèo rừng hoang dã 100% đấy nhé!”-Mẹ vừa nói, vừa lau khô mái tóc và xoa bóp đôi bàn chân. Không biết đôi chân của mẹ đã đi xa đến từng nào. Qua đôi bàn chân thô cứng và có nhiều vết trầy, dường như là mẹ tôi đã đi khắp nơi trên thế giới này không chừa một chỗ nào.
“Mẹ ơi cho con xem kĩ nó đi mẹ”
“Cả con nữa!”
Hai anh em tôi tranh giành nhau để được xem con mèo trước. Chuyện tranh giành là chuyện thường ngày của anh em tôi, chẳng bao giờ có ai chịu ai cả.
“Mấy đứa xê ra đã! Trước sau gì rồi cũng được xem kĩ thôi! Hơn nữa thì con mèo có gì là lạ đâu”!
Mẹ tôi lại là người giải quyết mọi vấn đề xích mích giữa hai anh em tôi, phải có bố hoặc mẹ thì anh em tôi mới ổn thoả mọi chuyện.
Mẹ lau khô con mèo vì nó bị ướt sũng ở ngoài rừng do cơn giông, mẹ cũng phát hiện ra con mèo trên đường về nhà. Là một con mèo hoang nhưng nó rất đáng yêu. Bộ lông đen của nó mượt mà và bóng bẩy dưới ánh sáng của cây đèn dùng pin. Cơ bắp của rắn chắc thể hiện rõ nét hoang dã của con mèo này. Đôi mắt màu xanh càng làm cho nó thêm vẻ bí hiểm. Và hình như con mèo có thể nhếch mép cười nhưng không ai để ý điều đó trừ tôi.
“Mẹ cho con vuốt nó một cái nào”
“Đáng yêu quá”
“Mẹ giữ nó lại nuôi đi mẹ, con sẽ chăm sóc chu đáo cho nó”
“Chu đáo cái con khỉ! Rồi có ngày mày đem nó nhúng vào chậu nước luôn thì có!”
“Có anh ấy!”
Đó là cái câu nói mà nó luôn luôn dùng để đáp trả tôi.
“Hai đứa có dừng ngay không hả! Anh em mà như chó với mèo ấy! Thằng Trung vào phòng đọc sách đọc vở gì đi, còn thằng em đi chỗ khác chơi. Chắc là mẹ phải đem con mèo này cho người khác nuôi chứ bố mẹ đi cả ngày, ai chăm sóc nó được.”
“Giữ lại đi mà, mẹ!”
Thằng em tôi nó cứ khăng khăng bám theo mẹ suốt chỉ để đòi mẹ cho nuôi con mèo. Mà nó cứ nhõng nhẽo như thế suốt thì ai mà chịu nổi chứ. Giá như nó đừng đòi như vậy, giá như mẹ đem vứt con mèo đó đi hoặc cho ai đó nuôi ngay cho rồi, nếu không thì đã không có tai hoạ ập đến, một tai hoạ thực sự…
Thằng Thành cứ lằng nhằng mãi nên mẹ tôi đành tạm chấp nhận:
“Thôi thì mẹ sẽ giữ lại, nhưng mà phải hỏi ý bố đã.”
Bố tôi điềm tĩnh suy nghĩ một lúc, vừa uống một ngụm trà nóng. Rồi bố nói: “Thôi thì cứ cho con nó nuôi đi. Chứ con nó cũng lớn rồi, đâu còn nhỏ dại gì nữa.”
Thằng em tôi nhảy cẫng lên vì vui mừng. Lúc đó tôi cũng thấy vui vì từ nay sẽ có thêm một người bạn để đỡ buồn chán lúc rãnh rỗi. Và mỗi ngày chủ nhật được trở về thành phố, các bạn của tôi sẽ suýt xoa, nâng niu và vuốt ve con mèo.
Nhưng thật đáng nghi ngờ, tại sao trong rừng thẳm này lại có mèo được chứ? Tôi cũng không nghĩ là có mèo hoang ở trong rừng. Từ đây về thành phố cũng rất xa, làm sao có con mèo nào chạy đến đây được! Vậy nó từ đâu đến? Hay nó là cái quái gì? Làm sao mà con mèo đó có thể cười được chứ?
Trong lúc tôi vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì thằng Thành vẫn nhảy tưng tưng khắp nhà, thỉnh thoảng cũng có lúc nó điên điên như vậy đấy. Nhưng cũng nhờ nó mà tôi dẹp bỏ được mối lo âu trong lòng.
Lúc này thì tôi cũng chẳng muốn làm việc gì nữa, đành đi ngủ thôi. Trước khi đi ngủ, tôi vào phòng vệ sinh để đánh răng và thay bộ đồ pijama để đi ngủ, đó là thói quen mà từ nhỏ bố mẹ đã tập cho tôi. Trong lúc súc miệng, nhìn vào trong tấm gương, tôi thấy một bóng đen vụt qua ở đằng sau, rất nhanh.
“Sao lạ vậy chứ? Mình đã khoá cửa phòng vệ sinh rồi mà!”
Tôi nghe rõ mồn một tiếng gió vụt trong không khí, và cũng chắc chắn rằng đó là âm thanh của sự chuyển động. Một cái gì đó đang di chuyển rất nhanh và liên tục trong căn phòng này, nó màu đen và muốn doạ nạt tôi.
“Áááá!”
Tôi hét lên. Một tiếng hét to thật sự, một tiếng hét thể hiện rõ nỗi sợ của tôi.
Tôi mở cửa, chạy ra và ôm chặt cứng lấy người đầu tiên mà tôi gặp. Tôi nhắm chặt mắt để khỏi phải thấy bất kì điều gì đáng sợ nữa.
Có tiếng cười ngặt ngẽo và nhiều tiếng bước chân. Thì ra tôi đã ôm thằng em của mình và nó có vẻ rất khoái chí khi thấy anh của nó sợ sệt ghê như vậy. Đây sẽ là cái cớ để nó chọc giận tôi đây.
“Có chuyện gì vậy con?”
Bố mẹ tôi bước đến, lo lắng thực sự khi tôi hét to đến vậy.
“Khi con ở trong phòng vệ sinh, có cái gì đó, hay một con vật nào đó. Nó… nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện và vụt rất nhanh sau lưng con. Nó màu đen. Con nói thật đấy! Nó vụt rất nhanh mà không gây tiếng động.”
Mẹ vào kiểm tra phòng vệ sinh.
“Trong này chỉ có mấy thứ màu đen thôi. Vài sợi tóc rụng ở dưới sàn này. Chai dầu gội đầu này. Con nhện ở trên trần này. À, chắc là con nhện đó, chỉ có nó là màu đen và di chuyển không gây ra tiếng động thôi. Mà hình như con nói hơi quá, nhện không di chuyển nhanh lắm đâu!”
“Thôi con đi ngủ đi, chẳng có gì đáng sợ đâu!”
Câu nói của bố mẹ làm tôi bớt sợ. Nhưng những câu chế nhạo của thằng em ngỗ nghịch làm tôi quên đi nỗi sợ luôn.
“Ái chà chà, giọng của anh tốt như giọng của ca sĩ nhạc rock luôn. Mà trí tưởng tượng của anh cứ như của một nhà văn vậy.”
Nếu bố mẹ không mắng nó vài tiếng thì tôi đã cho nó một trận rồi.
Cuối cùng cũng nằm được lên giường và ngủ một giấc ngủ ngon, quên đi mọi chuyện. Tới sáng mai rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!
“Con mèo này thật là kì lạ. Nhưng có thể nó cũng chỉ là một con mèo bình thường thôi mà.”-Tôi thầm nghĩ nhưng cũng tự trấn an mình để ngủ một giấc ngon.
Bên ngoài trời vẫn nổi cơn giông. Trời lạnh buốt xương lại có những cơn gió từ bên ngoài thốc vào làm tôi không ngủ được.
Đến khuya, vẫn nằm co ro trong tấm chăn, nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy một cái bóng đen bên cửa sổ, một bóng đen nhỏ và hai đốm sáng màu xanh lục.
Chớp rạch trên bầu trời và một tia sấm đánh xuống làm hiện rõ cái bóng đen bí ẩn ấy.
Đó là con mèo của mẹ đem về.
Con mèo với đôi mắt sáng màu xanh lục và bộ lông màu đen huyền bí.
Nó nhếch mép cười. Một nụ cười ma quái. Hình như trên miệng nó có cái gì đó!
Chớp rạch thêm một lần nữa.
Và tôi nhìn thấy rõ, rất rõ. Trên miệng của con mèo đen có màu đỏ, màu đỏ của máu tươi. Hình như nó đã ăn thịt một sinh vật nào đó. Có khi nào nó sẽ ăn thịt tôi không nhỉ?
“Aaaáááááá!”
Một lần nữa tôi lại thét lên. Tiếng thét của tôi dài hơn, to hơn và thể hiện càng rõ nỗi sợ của tôi hơn lần trước. Bởi vì, quả thực con mèo này thực sự lạ lùng, kì quái, bí hiểm và đáng sợ!
Nhưng khi nghe tiếng hét kinh hoàng của tôi, con mèo đen đã kịp biến đi trong đêm tối. Và trước khi lẩn đi, nó để lại một nụ cười bí hiểm cùng với cái nhìn đe doạ!

Về Đầu Trang Go down
 
Tác phẩm đầu tay của nhà văn: Con mèo đen kì quái - Chap 1
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Class 98 NTP Hue [2k7 - 2k11] :: Giải trí :: Truyện-
Chuyển đến